Vài sợi xích xuất hiện trong tay Ôn Văn, cắn nuốt chiếc áo choàng màu đỏ này nhốt vào trong kho hàng thu nhận Tai Nạn.

Tiếp đó Ôn Văn búng tay một cái, một cái áo khoác đỏ xuất hiện trên lưng Ôn Văn, có chút lúng túng là dù sao nó cũng là thiết kế kiểu nữ, Ôn Văn khoác vào trông khá là quái dị.

Cô bé quàng khăn đỏ khinh bỉ nhìn Ôn Văn, khi nãy bị Ôn Văn cướp mất áo cô cảm thấy thực oan ức, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ buồn cười này của Ôn Văn, tâm tình của cô tốt hơn hẳn.

Nhưng tiếp theo đó, Ôn Văn ở trong ánh mắt khiếp sợ của cô bé quàng khăn đỏ rút ra một khẩu súng trường!

Tiếp đó là súng máy hạng nặng, ống phóng rốc két, gatling...

Mỗi khi lấy ra một món vũ khí, Ôn Văn đều hưng phấn không thôi, giống như trẻ con có được món đồ chơi mới vậy, vẻ mặt cũng càng biến thái hơn, nòng súng không rõ là vô tình hay cố ý cứ hướng về phía đám quái vật, may là Ôn Văn nhịn được mà không dùng chúng để thử vũ khí.

Thấy biểu cảm của Ôn Văn, trong lòng cô bé quàng khăn đỏ trống rỗng, đột nhiên cô hiểu được, sau này có lẽ chiếc áo choàng mình yêu thích nhất đã không còn thuộc về mình nữa rồi....

Lấy được cái áo này cũng tức là sở hữu được toàn bộ vũ khí của cô bé quàng khăn đỏ, vì thế giá trị của cô đối với Ôn Văn cũng không phải là quá lớn.

Không có áo choàng thì cô bé quàng khăn đỏ chẳng qua chỉ là quái vật cấp Tai Nạn nằm ở tầng chót mà thôi, có lẽ còn không đánh thắng được một con quái vật dưới hầm mộ.

Tiếp đó, Ôn Văn đơn giản nghiên cứu cái áo choàng này một chút, phát hiện nó có thể mang theo cả kho vũ khí bên người, bất cứ thứ vũ khí nào cũng có thể đặt vào trong, lúc cần thiết thì sử dụng.

Cũng không biết gia tộc cô bé quàng khăn đỏ xuất phát từ mục đích gì mới dùng cái này làm kho vũ khí nóng.

Khoác áo choàng đỏ, Ôn Văn rời khỏi khu của cô bé quàng khăn đỏ, đi tới bên ngoài phòng giam công chúa Máu Đen.

Lúc này cô ta tao nhã nằm trên sàn nhà, giống như một nàng công chúa thật sự.

"Mặc dù bây giờ mình có thể sử dụng sức mạnh của cô ta, nhưng mình vẫn muốn có một người sống hơn..."

Ôn Văn suy nghĩ một chút rồi gọi một ngục tốt tới, chỉ công chúa Máu Đen nói: "Đi đi, hôn cô ta một cái."

Ngục tốt có chút hưng phấn, bắt đầu từ khi vào trạm thu nhận, anh cả Họa Tốt Số Một đã cảnh báo bọn họ là những người phụ nữ trong phòng giam chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào.

Nữ tù càng xinh đẹp, một khi chạm vào thì sẽ không biết vì sao mình chết.

Vì thế đám ngục tốt vẫn luôn cố kiềm chế chính mình, mà hiện giờ Ôn Văn lại bảo hắn đi hôn một đại mỹ nhân, chuyện tốt này sao lại tới phiên hắn vậy chứ?

Phải biết, hiện giờ cho dù là heo mẹ già thì hắn cũng có thể ăn vào miệng!

Vì thế, ngục tốt hưng phấn tiếp cận công chúa Máu Đen, dựa theo lệnh Ôn Văn hôn lên môi cô ta.

Ngay khoảnh khắc chạm vào, chuyện làm Ôn Văn ngoài ý muốn xảy ra, ngục tốt bị dính chặt vào đó, không thể giãy giụa.

Tiếp đó, mặt của hắn trở nên đen xì, chất độc màu đen cấp tốc xâm nhiễm cơ thể hắn, đợi đến khi toàn thân hắn trở nên đen kịt, hắn rốt cuộc rời khỏi môi công chúa Máu Đen, loạng choạng ngã xuống đất.

Ôn Văn híp mắt lại, trên người ngục tốt này đã không còn hơi thở, nội tạng trong cơ thể đang bị tan chảy bởi chất độc cực mạnh.

"Chẳng lẽ hoàng tử sẽ chết khi hôn công chúa ngủ trong rừng.... không, không phải, là chất độc kia thông qua nụ hôn truyền ra ngoài!"

"Quả nhiên không có chuyện chất độc vì hôn môi mà được giải quyết... nói vậy thì, muốn hoàng tử tự mình đi giải độc nói không chừng chính là một cái hố...."

Ôn Văn rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của công chúa Máu Đen đã tốt hơn một chút, có lẽ thêm mấy chục ngục tốt thì cô ta sẽ tỉnh lại.

Thế nhưng Ôn Văn ngừng hành động này lại, mặc dù ngục tốt của anh đều là kẻ đáng chết nhưng cũng không thể tiêu hao vào chuyện không có ý nghĩa nào như vậy.

Vì thế Ôn Văn chuẩn bị sau này sẽ tìm một người thích hợp để làm cô ta tỉnh lại, cùng lắm thì cứ xem cô ta là phiên bản thực hủ yêu xinh đẹp mà nuôi dưỡng vậy.

Gặp quái vật mới thu nhận xong, kế tiếp chính là kiểm kê đồ đạc thu hoạch được lần này.

Áo choàng giá trị nhất tạm thời không nói, giá trị cao tiếp theo chính là cây kiếm dài của Băng Vương Hậu.

Ôn Văn cầm chuôi kiếm, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lủi thẳng trong lòng, nhưng mức độ lạnh như thế này thì Ôn Văn vẫn có thể chống lại, nếu mở găng tay Tai Ách thì một chút lạnh cũng không cảm giác được.

Thanh kiếm dài này trước đó tuy do nữ vương sử dụng nhưng dáng vẻ không hề mảnh khảnh, Ôn Văn cầm cũng không có gì quái lạ.

Bất cứ thứ gì chỉ cần tiếp xúc với mũi kiếm sẽ lập tức kết thành một tầng sương trắng, so ra thì nhiệt độ trên thân kiếm này thấp hơn khí lạnh của Tần Sảng.

Hơn nữa theo động tác vung kiếm của Ôn Văn, trên lưỡi kiếm còn phóng ta nhũ băng, uy lực của nhũ băng cũng rất khả quan, mà Ôn Văn sử dụng thanh kiếm này phóng ra kiếm khí thì chúng đều mang thuộc tính hàn băng, uy lực tăng mạnh.

Mà dùng kiếm dài thi triển kiếm pháp Vô Danh thì càng làm Ôn Văn có được trải nghiệm mới lạ, cảm giác hoàn toàn khác với khi dùng kiếm ngắn.

Xét tổng thể thì uy lực của thanh kiếm này còn mạnh hơn cả Lưỡi Dao Ô Uế, nhưng khi Lưỡi Dao Ô Uế gặp sinh vật thánh khiết thì uy lực của nó không phải thứ mà thanh kiếm này có thể so sánh.

Tiếp theo đó chính là số đồ Bạch Tiểu Mật cướp được từ Vương cung, cái túi Ôn Văn đưa cho cô ta bị nhét đầy, bên trong là đầy ắp vàng bạc châu báu các loại.

Điều này làm Ôn Văn thở dài một tiếng, mấy thứ này tuy đáng giá nhưng dù sao cũng không có tác dụng gì lớn đối với anh cả.

Có điều trong số châu báu cũng có vài món đồ chơi nhỏ thú vị, ví dụ như đồng hồ tới thời gian đặc biệt sẽ có chim bay ra ngoài báo giờ, vài món đồ chơi nhỏ có thể cử động, một cái hột quẹt Husky khi quẹt diêm sẽ kêu lên...

Nhưng những thứ này chỉ là thú vị mà thôi, dùng làm xiếc ảo thuật thì hữu dụng, nhưng dùng chiến đấu thì còn không bằng cầm một ổ bánh mì Pháp, Husky thậm chí còn có khả năng cắn ngược chủ nhân...

Thật ra thì trong tay đám quái vật có không ít thứ tốt, nhưng Vương cung trước kia đã mở cửa công khai đối với công chúa, mỗi ngày đều có khách du lịch lui tới, vì thế bọn chúng không đặt đồ tốt ở nơi này.

Có điều những thứ này vẫn tốt hơn mờ đồ mà Ôn Văn tự mình vơ vét trong thị trấn.

Sau khi kiểm kê chiến lợi phẩm hoàn tất, Ôn Văn chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, ngày mai sẽ tới thành phố Lộc Cảng, về thăm nhà một chuyến.

Đột nhiên thiết bị đầu cuối siêu thợ săn của anh chấn động một cái, có người thông qua thiết bị gửi tin cho anh, Ôn Văn xem một cái thì phát hiện là một người nặc danh.

Điều này làm Ôn Văn rất tò mò, số tài khoản của anh chỉ mới đăng ký không bao lâu, ngoại trừ Shermore thì chưa từng liên hệ với ai, người này làm sao tìm được tài khoản của mình?

Vì thế Ôn Văn mở tin ra, nhìn thấy nội dung bên trong.

'Cậu đang xin đổi biệt hiệu đúng không, theo quy trình bình thường thì ít nhất cũng phải là một tháng, tôi có thể giúp cậu có được biệt hiệu mới chỉ trong vòng ma ngày.'

Ôn Văn gãi gãi đầu, người này làm sao biết mình muốn đổi biệt hiệu, anh chỉ mới gửi đơn xin vài tiếng mà thôi.

'Ông muốn cái gì?' Ôn Văn thông qua thiết bị đầu cuối hỏi.

Bên kia im lặng suy nghĩ một phen, sau đó gửi tin tức.

'Nghe nói cậu có thể làm búp bê theo yêu cầu, chỉ cần cậu dựa theo yêu cầu làm cho tôi một con, tôi sẽ giúp cậu rút ngắn thời gian xin đổi biệt hiệu.'

Vẻ mặt Ôn Văn trở nên kỳ lạ, hiện giờ anh đã biết người này là ai.

0.33989 sec| 2409.25 kb